Nhưng lạ thay! Đào cốc tứ tiên đã nắm hai tay hai chân hắn rồi mà hắn co thụt hai chân vào thành ra
giống hệt một trái cầu tròn.
Đào cốc tứ tiên rất lấy làm kỳ, cầm tứ chi kéo mạnh thì tứ chi hắn cứ dài ra hoài. Hắn chẳng khác gì con rùa đen, bị
người cầm chân lôi nó ở trong cái mai ra.
Lệnh Hồ Xung lại la lên:
- Đừng sát hại y!
Đào cốc lục tiên nới tay một chút thì tứ chi hắn lập tức thụt vào lại thành trái cầu tròn.
Đào Thực Tiên nằm trên giá gỗ reo lên:
- Thú quá! Thú quá! Công phu gì vậy?
Đào cốc tứ tiên lại lôi mạnh ra thì chân tay người đó lại dài thêm mấy thước.
Nhạc Linh San cùng bọn nữ đệ tử thấy vậy ai cũng cười rộ.
Đào Căn Tiên nói:
- Úi chà! Chúng ta kéo chân tay người dài ra, trông người càng đẹp.
Người kia la hoảng:
- Trời ơi không được.
Đào cốc tứ tiên sửng sốt hỏi:
- Làm sao?
Kình lực trên tay nới ra một chút. Tứ chi người kia co vào cái rụp.
Bỗng nghe đánh binh một tiếng! Đá thuyền bị thủng một chỗ lớn. Nước sông chảy ồ vào.
Mọi người đồng thanh la hoảng vì nước sông tiếp tục xịa vào không ngớt.
Nhạc Bất Quần hô to:
- Các ngươi thu thập hành lý rồi nhảy lên bờ!
Lỗ thủng đáy thuyền rộng đến bốn thước vuông. Nước sông chảy vào rất lẹ. Chỉ trong khoảnh khắc trong khoang thuyền nước
ngập đến đầu gối. May ở chỗ thuyền đậu gần bờ, mọi người đều lên cạn kịp.
Nhà đò mặt mũi nhăn nhó không biết làm thế nào cho được.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ngươi bất tất phải lo lẳng con thuyền này đáng giá bao nhieu tiền ta sẽ bồi thường gấp đôi.
Trong lòng hắn rất lấy làm kỳ, hắn tự nghĩ:
- Ta cùng Tổ Thiên Thu vốn không quen biết, tại sao y lại ăn cắp dược vật trân quí này đến đây đánh lừa cho ta uống
vào?
Hắn khẽ vận chân khí thì thấy trong huyệt đan điền có một luồng hơi nóng bốc lên, nhưng đồng thời tám luồng chân khí
vẫn xug đột, không tụ tập được nữa.
Lao Đức Nặc liền đi mướn một chiếc thuyền khác, xếp đồ vật xuống.
Nhạc Bất Quần thấy nơi đây nhiều quái nhân, không hiểu họ đến với mục đích gì. Tiên sinh tính bài rời khỏi chốn thị phi
này cho lẹ. Nhưng trời đã tối rồi, dòng sông quanh co đi không tiện, đành nghỉ lại trong thuyền.
Đào cốc ngũ tiên hai lần lỡ tay bị Tổ Thiên Thu và quái nhân tròn như trái cầu thịt tẩu thoát, thật là những chuyện
hiếm có. Tuy sáu người đã huyênh hoang để tự khen mình, nhưng rút cuộc chẳng có cách nào nói cho xuối được, liền ngồi
uống rượu một lúc, rồi lăn ra ngủ khèo.
Nhạc Bất Quần nằm quấn chăn, nhưng nghe sóng vỗ bì bòm, những luồng tư tưởng cũng nhộn lên như nước thủy triều, không
sao nghỉ được. Tiên sinh tự hỏi:
- Lão Tổ Thiên Thu và quái nhân tròn cũng như trái banh thịt thân pháp đã quái dị mà võ công cũng không phải tầm
thường. Chẳng hiểu tại sao lại đến kiếm Xung nhi?
Có lúc tiên sinh nghĩ tới chuyện tranh chấp giữa hai phe Kiếm tông và Khí tông trong bản phái, có lúc tiên sinh nhớ lại
hoàn cảnh din biến ngoài miếu Dược Vương đêm trước. Lệnh Hồ Xung đã dùng kiếm pháp thần kỳ đâm mù hai mắt cả 15 tay cao
thủ.
Sau đó chừng nủa giờ, tiên sinh đang mơ màng giấc điệp, lại nghe trên bờ có tiếng sột soạt trước xa sau gần. Thính giác
tiên sinh cực kỳ linh mẫn vừa nghe đã biết có hai người khinh công phi thường đang chạy tới. Tiên sinh liền ngồi dậy,
nhìn qua khe cửa sổ ra ngoài.
Dưới ánh trăng, hai bóng người đang chạy nhanh như gió tới nơi. Đột nhiên một người giơ tay lên rồi cả hai đều dừng
bước cách đó ngoài mấy trượng.
Nhạc Bất Quần biết hai người này sắp nói với nhau, tất nhiên họ rất khẽ tiên sinh liền hít một hơi chân khí, vận động
Tử hà thần công. Môn thần công này khi vận dụng chẳng những gặp địch thủ đánh lén, khắp trong người tự có phản ứng mà
nó còn khiến cho tai mắt thêm phần linh mẫn, trông xa được hơn và thính giác cũng trở nên khác thường.
Bỗng nghe một người nói:
- Trên cột buồm có treo một lá cờ nhỏ thì không thể sai được.
Một người khác nói:
- May lắm! Vậy chúng ta về báo tin cho sư bá cùng sư ca hay.
Người nói trước hỏi:
- Sao?
Người kia đáp:
- Độc thánh môn chúng ta khi nào lại làm trò lén lút với phái Hoa Sơn? Tất sư bá chúng ta sẽ trống rong cờ mở, đường
hoàng ngăn chặn họ.
Nhạc Bất Quần nghe nói tới Độc Thánh Môn liền giật mình kinh hãi, phân tâm một chút, Tử hà thần công cũng giảm hiệu
lực. Hai người kia lại nói rất khẽ nên không nghe người nói trước trả lời ra sao. Khi tiên sinh vận lại Tử hà thần công
thì nghe tiếng bước chân đã xa dần. Hai người bỏ đi rồi.
Nhạc Bất Quần đã nghe thanh danh Độc thánh môn từ lâu. Tiên sinh biết đây là một môn phái ở khu vực Tam Tưng Ngũ Trạch.
Đệ tử phái này võ công chưa có gì, nhưng cách dùng độc thật là ghê gớm, khiến người khó nổi đề phòng. Thường thường
giết ngưòi không để hình tích.
Chưởng môn Độc Thánh môn là Chư Bất Phàm có ngoại hiệu là "Độc bất tử nhân" vì người ta đồn lão có bản lãnh hạ độc xuất
quỉ nhập thần. Hạ độc chết người là chuyện thông thường, chẳng có chi kỳ lạ. Đằng này Chư Bất Phàm hạ độc rồi, người
trúng không chết mà trong mình hoặc đau tựa trăm con dao cắt thịt, hoặc tựa như kiến đốt khắp mình, khiến cho con ngưòi
sống khổ hơn là chết, mà muốn chết cũng không được. Ngoài cách để cho lão điều động không còn đường nào khác.
Vì thế mà Nhạc Bất Quần mới nghe đến ba chữ "Độc thánh môn" đã không rét mà run, bụng bảo dạ:
- Phái Hoa Sơn mình sao lại có chuyện xích mích với Độc thánh môn? Vì lẽ gì mà sư bá hai gã kia lại trống rong cờ mở
đến sinh sự với mình?
Tiên sinh nghĩ tới nghĩ lui chỉ tìm ra được hia giả thuyết: Một là bọn Phong Bất Bình phe kiếm tông đã mời Độc thánh
môn đến sinh sự. Hai là trong 15 tên mà Lệnh Hồ Xung đâm mù mắt có cả đệ tử dưới trướng Độc thánh môn.
Bỗng trên bờ có thanh âm đàn bà khẽ hỏi:
- Trong nhà ngươi có "Tịch Tà kiếm phổ" gì gì đó thiệt không?
Chính là thanh âm Nhạc Linh San. Còn người thứ hai không cần nói cũng hiểu là Lâm Bình Chi.
Không biết hai người này lên bờ từ lúc nào.
Nhạc Bất Quần tỉnh ngộ biết rằng con gái mình cùng Lâm Bình Chi đây mối tình thân mật khăng khít. Giữa ban ngày chúng
sợ người ngoài cười chê, phải giữ gìn ý tứ, chờ cho đến canh khuya mới cùng nhau lên bờ nói chuyện thân mật. Chúng là
người học võ thì chuyện đề phòng nam nữ không thể nghiêm cẩn như đối với người thường. Huống chi cả hai cùng chưa đính
hôn thì rồi sau này chúng có kết thành chồng vợ cũng chẳng sao.
Có điều Nhạc Bất Quần ngoại hiệu là "Quân tử kiếm" trước nay việc gì cũng làm theo lễ phép, nếu để con gái vượt ra
ngoài vòng khuân phép cùng Lâm Bình Chi hành động bất thường tất bị đồng đạo võ lâm xỉ tiếu. Giả tỷ đêm nay Nhạc tiên
sinh không phát giác ra trên bờ có địch nhân tới thì cũng không vận công để thám thính cho hao tổn nội lực. Không ngờ
ngoài chuyện điều tra lai lịch địch lại còn phát giác ra câu chuyện bí mật về con gái.
Bỗng nghe Lâm Bình Chi đáp:
- Nhà ta quả có "Tịch Tà kiếm phổ" thật ta đã luyện cho cô nương coi rồi, còn kiếm phổ thực tình không có.
Nhạc Linh San hỏi vặn:
- Thế thì sao ngoại công và hai vị cữu phụ ngươi lại nghi cho đại sư ca lấy cắp kiếm phổ của nhà ngươi?
Lâm Bình Chi đáp:
- Bọn họ hoài nghi như vậy chứ ta không ngờ vực gì hết.
Nhạc Linh San nói:
- Chà! Ngươi thật là hảo nhân để người ta ngờ thay cho mình còn chính mình lại tuyệt không đem lòng ngờ vực.
Lâm Bình Chi thở dài nói:
- Giả tỷ quả nhà ta có kiếm phổ thần diệu chi đó thì Phước Oai tiêu cục chúng ta đâu đến nỗi để cho phái Thanh Thành
khinh miệt làm cho nhà tan người chết?
Nhạc Linh San nói:
- Câu này phải có lý dọ Tại sao ngoại công và cữu phụ đem lòng ngờ vực đại sư ca, ngươi không biện bạch cho y?
Lâm Bình Chi đáp:
- Gia gia và má má ta di ngôn đìều chi, chính tai ta không nghe thấy thì biện bạch thế nào?
Nhạc Linh San nói:
- Nếu vậy thì ngươi cũng có dạ hoài nghi chẳng nhiều thì ít.
Lâm Bình Chi nói:
- Cô nương chớ nói vậy, nếu đến tai đại sư ca há chẳng tổn thương đến tình đồng đạo ư?
Nhạc Linh San cười nói:
- Chỉ có ngươi là lắm chuyện. Còn người ta nghi là nghi không là không. Giả tỷ ta ở vào địa vị ngươi thì đã hỏi thẳng
đại sư ca rồi.
Nàng bỗng ngừng một chút nói rồi tiếp:
- Tính nết ngươi giống hệt gia gia. Cả hai cùng đem lòng ngờ vực đại sư ca nên mới ngấm ngầm đoán là y lấy mất kiếm phổ
của nhà ngươi.
Lâm Bình Chi bĩu môi hỏi:
- Cả sư phụ cũng đem lòng ngờ vực thì sao?
Nhạc Linh San bật tiếng cười hích hích nói:
- Nếu ngươi không nghi ngờ thì đã chẳng đem chữ "cũng" vào. Ta bảo ngươi và gia gia tính cách giống nhau như đúc. Trong
bụng lúc nào cũng để tâm dò xét mà ngoài miệng không nói ra một lời.
Đột nhiên trong chiếc thuyền bên cạnh có tiếng người như lệnh vỡ cất lên: